Kết thúc một tuần làm việc, bằng chuyến thiện nguyện đến với Mái ấm tình thương Phúc Lâm và Trại phong Bình Minh, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai. Những tưởng sự mệt mỏi sau những ngày làm việc sẽ làm cho không khí chuyến đi giảm đi phần nào nhiệt huyết, sôi động. Nhưng…
Sau một giấc ngủ trên xe quên cả ăn trưa, Đoàn thiện đã có mặt tại Mái ấm Phúc Lâm. Dù ai nấy đều đói, trên xe có bánh mì và thức ăn nhẹ, nhưng tất cả đều không quan tâm đến đói, mệt, say xe… Thay vào đó là một không khí vô cùng nhộn nhịp và hăng hái. Mỗi người một tay trong chớp mắt tất cả những phần quà, bánh kẹo, thực phẩm đã được khiêng vào hết và trao tặng cho mái ấm. Chợt…
Tất cả im lặng, không gian trở nên tĩnh mịt. Các con đang ngủ trưa. Trên nền gạch khoảng 25m2 gần 30 em nhỏ bị bỏ rơi nằm san sát nhau, chìm trong giấc mơ về một gia đình có Mẹ và có Ba. Những gì là vô tư, vô lo, ngây ngô, hồn nhiên nhất đều hiện rõ trên khuôn mặt và nụ cười như thiên thần của các con lúc ngủ. Các con còn quá nhỏ để hiểu, để lo và để buồn về hoàn cảnh của mình. Có con chưa ngủ còn giơ 2 ngón tay lên (hi) để chào chúng tôi. Lên trên là khu vực nuôi những bé sơ sinh bị bỏ rơi. Khựng lại…
Mỗi con nằm trong một chiếc cũi gỗ đặt sát nhau trong một căn phòng nhỏ. Số lượng người vào thăm các em khá đông nên tôi chọn đứng ngoài cho mọi người vào trước. Mỗi khi có người lướt qua là các con lại đưa tay lên đòi bế bất kể người lạ người quen. Khi đã bế rồi thì các con sẽ bám rất chặt không cho đặt xuống khiến chúng tôi không thể kiềm lòng. Tất cả đều là phản xạ không điều kiện mà hoàn cảnh nghiệt ngã đã khắc sâu vào trí não các con. Chạnh lòng…
Không nỡ rời đi, tạm biệt Phúc Lâm trong sự quyến luyến của các con. Sau ít phút di chuyển cả Đoàn đến với Trại phong Bình Minh. Đến nơi, Quý bà con đã có mặt đông đủ từ sớm dù gặp khó khăn trong việc đi lại. Ai cũng vui vẻ, rạng rỡ nhận từng phần quà từ Đoàn thiện nguyện. Mỗi phần quà cho đi dù nhỏ lắm so với những khó khăn, vất vả về điều kiện sống và sinh hoạt của bà con. Nhưng thứ quan trọng được cho đi sau mỗi phần quà ấy chính là sự vô bờ của tình yêu thương và niềm tin tươi sáng vào một ngày mai. Mỗi phần quà trao đi nhận về vô vàn lời cảm ơn ngượng ngùng nhưng đầy chân thành từ bà con, là sự an yên và ấm lòng vì đã phần nào mang cái Tết đoàn viên thêm ấm cúng hơn cho bà con nơi đây..jpg)
Vì cuộc đời là những chuyến đi. Và chuyến đi ấy là một chuyến đi quá đỗi đặc biệt. Chuyến đi của tình yêu thương, chia sẻ, của những điều giản dị chân phương mà nhân văn sâu sắc, của những gì chân thành và ý nghĩa nhất. Kết thúc chuyến đi, trên xe lúc về mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ thật ngon bởi vì mệt? Không. Mà bởi vì, từ sâu bên trong tâm hồn ai cũng thấy an yên, bình lặng vì vừa chia sẻ phần nào sự kém may mắn của những mảnh đời chưa vui. Nhẹ nhàng lắm. Bỗng… Ẩn hiện sau sự an yên ấy là nét khắc khoải, suy tư trong dòng suy nghĩ cuộc sống vẫn còn nhiều lắm những hoàn cảnh xót xa và cần lắm những tấm lòng chia sẻ, cần lắm sự đồng hành, chung sức nhiều hơn nữa của mọi người.
Trong cuộc sống, đôi khi vì đố kỵ, vì danh vọng hay vì một điều gì đó không xác định được chúng ta đã cố ý hay vô tình làm những điều chưa tốt với chính những người mình tiếp xúc mỗi ngày như bạn bè, đồng nghiệp, người thân. Để nhận về là những gì? Với riêng tôi, sự chia sẻ với những hoàn cảnh kém may mắn chưa bao giờ có ý nghĩa nếu như chúng ta không bao dung, vị tha, chia sẻ với những người gần gũi và mình tiếp xúc mỗi ngày.
Xin được chân thành cảm ơn U Hằng – trường ĐH Bách Khoa, Chín - Công ty Vận tải du lịch Ánh Nga, Ban giám đốc Công ty đã tạo cơ hội và điều kiện cho chúng tôi được tham gia một chuyến đi đầy ý nghĩa. Cảm ơn tất cả những tấm lòng quý báu của Anh/ Chị/ Em nhân viên Công ty Hồng Thiện Mỹ và các Anh Chị khác đã hỗ trợ, quyên góp cho chuyến đi. Cuối cùng cảm ơn đại gia đình Hồng Thiện Mỹ đã cho chúng tôi hiểu và cảm được sự yêu thương từ công việc qua sự tận tụy, hết mình với khách hàng, bệnh nhân cho đến yêu thương trong sinh hoạt đời thường từ những chuyến đi mang tên “Tâm”.
.jpg)
